PARIS 19 -25 - octobre 2009
HỠI NÀNG THƠ
Có những lúc thơ tôi bay đâu mất
Nàng bỏ đi đem theo hết mộng mơ
Để mặc tôi chờ đợi rất bơ vơ
Nhìn cây cỏ cứ trơ như sỏi đá
Tôi rầu rĩ tôi gục đầu năn nỉ
Nàng vẫn lạnh lùng xa tít mù tăm
Viết khô mực nằm nghe buồn hiu hắt
Phím gõ rồi lại xóa cũng như không
Nàng thơ hỡi đã trót là tri kỷ
Có dễ gì nàng vỗ cánh bay xa
Hình như đã hơn năm năm đấy nhỉ
Ta gặp nàng khi máu vỡ buồng tim
Ta gặp nàng một đêm hồn tơi tả
Rồi thương yêu rồi gắn bó tận cùng
Nàng đã đến cho ta niềm hạnh phúc
Những tháng ngày vàng ngọc bỏ ta đi
Nàng đã đến cùng ta nghe kể lể
Một phận đời qua dâu bể sơn khê
Bình minh rực rỡ, bóng xế chiều tà
Cơn gió lạ đem theo mưa và nắng
Ta nhớ quá nàng ơi ta nhớ lắm
Xin hãy về tắm lại ánh trăng xưa
Trả lại cho ta cánh diều tuổi dại
Tiếng sáo chiều vọng gọi cõi xa đưa
Trả lại cho ta phượng hồng sách vở
Những bâng khuâng những khắc khoải từng giờ
Trả lại cho ta ôi! vì sao lạc
Mắt biếc đong đầy tiếc nhớ khôn nguôi
Nàng thơ hỡi nếu có ngày vĩnh biệt
Không dỗi hờn không oán trách vu vơ
Trong huyệt lạnh nàng sẽ là trăng gió
Ru ta về với cát bụi mù xa.....
Kim Thành
July 2009
EM BUÔNG NEO
Ngày anh đi em nhất định không khóc
Không thèm lo không thèm sợ viển vông
Bởi em biết tình anh là đợt sóng
Ðưa con tàu đi vào cõi mênh mông
Em đến muộn tình đầu anh là biển
Anh thuỷ chung với ngư nữ của anh
Em không ghen nhưng thôi thế cũng đành
Vừa mới lớn em vào đời chậm bước
Ngày xưa đó anh mơ làm thuỷ thủ
Nước triều dâng bên triền đá bâng khuâng
Em cô bé mắt nai tròn ngơ ngác
Ði bên anh muốn nói nhưng ngại ngần
Lòng non dại hoá thành con chim biển
Bay theo anh dù bão tố sương mù
Chân trời rộng thiết tha bao quyến rủ
Tàu xa rồi chim mỏi cánh phù du
Có than thở với bao lời năn nỉ
Tàu vẫn đi theo con sóng lao xao
Thôi đã trót giam mình trên hoang đảo
Lòng nhớ thương em dệt áo mong chờ
Em yêu anh dù tình anh rộng quá
Trong lòng anh, em nụ hoa mong manh
Ngày về bến con tàu nằm hiu quạnh
Ta có nhau em là ngọn lửa hồng
Sưởi ấm anh giã từ đời phiêu lãng
Tiếng thì thầm Ngư Nữ lụy tơ vương
Bên khung cửa không còn ai đứng đợi
Mẹ bồng con hồn tượng đá chờ chồng
Thôi vĩnh viễn Ngư nhân về với biển
Em buông neo níu chặt lấy thân tàu.
Mặc con sóng trôi về miền vô định
Và con tàu nằm yên nghỉ bên em
Tôn Thất Phú Sĩ
MỘT LẦN XA BẾN
HUẾ TRONG TÔI
Có những đêm dài khó ngủ
Hồn chập chờn Huế lại đến trong tôi
Kỷ niệm về lang thang ký ức
Nhớ quá đi thôi !
Nhớ nhất con Đường vô Thành Nội
Qua cửa Đông Ba
Rẽ bên phải là Lục Bộ, Tịnh Tâm
Sen vẫn nở ngát hương màu Hoàng phái
Xa chút nữa Bạch Đằng, Thế Lại
Khu vườn xanh cổ kính mịt mù sương
Em ở đó nhà em từ thuở nhỏ
Gót chân hồng đỏ ấm bụi mưa bay
Anh trọ học bên này vườn lặng lẽ
Thường theo em hai buổi học đến trường
Mùa đông xứ Huế
Buồn da diết
Giá lạnh rung cây
Anh vẫn thấy lòng mình ấm áp một điều chi
Rồi năm tháng qua đi
Đổi thay
Chinh chiến
Anh bỏ giảng đường, giã từ Đại Học
Bỏ cuộc tình chưa ước hẹn mai sau
Làm người thuỷ thủ ngây ngô
Lênh đênh trên biển cả
Say sưa tiếng hát quân hành
Nhìn hải âu bay, con tàu và sóng nước...
Một lần nghỉ bến
Tìm lại chốn xưa
Anh đã tìm lại Huế những ngày tháng cũ
Với dòng sông Hương
Lặng lẽ êm đềm
Mơ màng ánh trăng rằm tháng sáu
Với con đường Bạch Đằng
Đầy phượng vỹ
Thấp thoáng tình anh vương mái tóc thề
Đưa anh về kỷ niệm những mùa thi
Trần Thúc Nhẫn đèn mờ
Bến Ngự đìu hiu khu chợ nhỏ
Còn nữa
Tất cả vẫn còn đó
Dốc Nam Giao, Bảo Quốc âm vang
Chùa Từ Đàm những mùa Phật Đản
Hương trầm thơm mời gọi khách thập phương
Hồi tưởng bay xa...
Bay xa...
Anh hướng về Đập Đá
Bên kia là Vỹ Dạ, Thuận An
Có trăng vàng bàng bạc
Miên man một thời áo trắng thư sinh...
Như thế đó
Huế của tôi là thế đó
Trong hồi tưởng biết bao điều nhung nhớ
Để mộng về ru giấc ngủ lên ngôi
Tôn Thất Phú Sĩ
Trích Thơ : BẾN ĐỢI 2 - Sẽ xuất bản
GIỌT MƯA THU
CĂN NHÀ NGOẠI Ô
MÙA THU CHO EM
CHUYẾN ĐI VỀ SÁNG
CHIỀU VÀNG
TUỔI MỘNG
MỘT TRONG MUÔN NGÀN KỶ NIỆM VỀ MẸ
TUỔI HỌC TRÒ 1
TUOI HOC TRO 2
NGÀY ĐẦU RA KHƠI
TÔI RA BIỂN BẮC
NGÀY VỀ
MỘT LẦN ĐI
Hạ viện Mỹ kêu gọi Việt Nam trả tự do cho các blogger
Thanh Phương
Bài đăng ngày 22/10/2009
Nghị quyết của Hạ Viện kêu gọi Việt Nam ''trở thành một thành viên có trách nhiêm của cộng đồng quốc tế, bằng cách tôn trọng quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí và tự do lập hội''.
Bà Loretta Sanchez, dân biểu Đảng Dân chủ của bang California, nơi tập trung cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ và cũng là người đồng bảo trợ cho nghị quyết 672, khẳng định rằng, ''Internet đã trở thành một công cụ thiết yếu để người dân Việt Nam có thể hành xử quyền tự do ngôn luận và tự do lập hội". Bà lên tiếng cảnh báo về tình hình nhân quyền ngày càng tồi tệ ở Việt Nam. Theo bà Sanchez, những nổ lực của Hoa Kỳ thúc đẩy Việt Nam cởi mở hơn đã không mang lại hiệu quả.
Ông Joseph Cao, dân biểu gốc Việt duy nhất của Hạ viện Mỹ, kêu gọi chính phủ Hoa Kỳ nên có hành động vì những công dân Việt Nam, những người chỉ mong muốn có một tương lai tốt đẹp hơn. Dân biểu Cộng hòa của bang Louisiana cũng kêu gọi Hoa Kỳ đưa Việt Nam trở lại danh sách các quốc gia đáng quan ngại đặc biệt về tự do tôn giáo. Washington đã gạch tên Việt Nam ra khỏi danh sách vào năm 2006, nhưng Uỷ ban tự do tôn giáo quốc tế của Mỹ đã từng kêu gọi đưa Việt Nam trở lại danh sách này.
Việt nam, thông qua lời phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Nguyễn Phương Nga dĩ nhiên là đã phản đối nghị quyết nói trên của Hạ viện Mỹ, khẳng định những thông tin được đưa ra trong bản nghị quyết này là ''thiếu khách quan và sai lạc''.
Nghị quyết của Hạ viện Mỹ được thông qua khoảng hai tuần sau khi 9 nhà hoạt động dân chủ ở Việt Nam vừa bị kết án tù ở Hà Nội và Hải Phòng vì đã tham gia treo biểu ngữ, rãi truyền đơn đòi dân chủ, kêu gọi bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Trong số 9 người này, có ông Nguyễn Văn Túc ở Hải Phòng, mà hiện tình trạng sức khỏe suy yếu rất nhiều sau hơn 1 năm bị giam cầm .
Bài thuyết trình của Trần Bình Nam
“Tranh chấp vùng biển Tây Thái Bình Dương giữa Hoa Kỳ và Trung quốc”
trong tranh chấp chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa
và luật quốc tế*
HIỂU ĐỜI – TÂM SỰ TUỔI GIÀ
Tác giả: Chu Dung Cơ – Thanh Dũng dịch
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày, mất một ngày .Qua một ngày, vui một ngày. Vui một ngày lại một ngày...
Ha.nh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng có coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng ai mang nó đến, khi chết chẳng ai mang nó theo. Nếu có người cần bạn giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khoẻ và niềm vui thì tại sao không bỏ tiền ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đùng làm tôi tớ cho nó.
"Quãng đời còn lại càng ngắn ngủi thì càng phải làm cho nó phong phú". Người già phải thay đổi cũ kỹ đi, hãy chia tay với "ông sư khổ hạnh" hãy làm "con chim bay lượn". Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của TUỔI GIÀ.
Tiền bạc rồi sẽ là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khoẻ là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một cái, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào. Nhà cha mẹ là nhà của con; nhà của con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy vào ai ? Trông cậy con ư ? Nếu ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu "cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử". Trông vào bạn đời ư ? Người ta cũng yếu, có khi lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư ? chỉ còn cách đấy.
Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tuỳ thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì cho mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình "Tỷ thượng bất túc, tỷ hạ hữu dư", biết đủ thì lúc nào cũng vui "tri túc thường lạc".
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui. Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như cống hiến, có thểyên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra nghề cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc gì muốn làm thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình.
Sống trên đời không thể vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; tuổi không già tâm già, thế là không già lại thành già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá thanh đạm thì khôhg đủ chất bổ, quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu... mọi thứ đều nên "VỪA PHẢI".
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham
uống...) Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh...) . Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới chữa bệnh....ĐỀU LÀ MUỘN.
Chất lượng sống người già cao hay thấp chủ yếu tuỳ thuộc vào cách tư duy : Tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và tự tin, cuộc sống có hương, có vị. Tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
"Chơi " là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi yêu thích nhất, trong khi chơi hãy thử nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm lý và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
"Hoàn toàn khoẻ mạnh" đó là nói thân thể khoẻ mạnh, tâm lý khoẻ mạnh và đạo đức khoẻ mạnh.. Tâm lý khoẻ mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao tiếp; Đạo đức khoẻ mạnh là có tình yêu thương, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu...
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong xã hội, thể hiện giá trị của mình đó là cách sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng, đa nguyên, nhiều màu sắc. Có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình đẹp làm thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hoà giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cửu "hay nhớ lại chuyện xưa?" Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối. Tâm linh cần trong phòng, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thanh là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó. Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
"SINH - LÃO - BỆNH - TỬ" là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật TRÒN.
Chu Dung Cơ